Lệ cũ rồi, nếu thật sự có vật tốt, không tham gia vào thì tự nhiên không có phần.
Sư Xuân ở đầu bên kia, rốt cuộc cũng không nén nổi hiếu kỳ, vẫn thử lao về phía trước.
Nhưng hắn không phải tay không lao qua, một tay thi pháp kéo vòng thanh khí, lại thu gom một đoạn kim ti đang tản ra ở đây, nắm chặt vòng thanh khí và bó kim ti không dám buông tay, thuận theo đường kim ti tiến lên, đáp xuống dưới sườn núi phía trước, nhặt lấy Đàn Kim Diễm Khí trên mặt đất.
Hắn vừa mới thu Đàn Kim Diễm Khí, bỗng thấy bóng của mình, bởi vì phía sau xuất hiện ánh sáng, giật nảy mình, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn lóe đến, gương mặt được Đàn Kim Diễm Khí chiếu sáng kia hắn quen thuộc không gì bằng, trừ Ngô Cân Lượng ra còn có thể là ai.